Liều thuốc thần hiệu



Những ngày đầu năm 1989, tôi mới vừa thoát khỏi tuổi 40, nhưng so với bây giờ có khi tôi còn…yếu hơn. Cứ 2 ngày lại một lần cấp cứu xuống phòng y tế cơ quan, tiêm long não B1 để khỏi chóng mặt hoặc xỉu trên bàn làm việc. Chóng mặt là một chuyện vậy rồi, nhưng bệnh đau đầu thì khủng khiếp. Thực ra tôi đau từ khi mới ra trường. Suốt 20 năm công tác (tôi tốt nghiệp ĐH khi chưa tới 20 tuổi, hơi sớm nhưng sẽ kể lại sau), tôi phải chịu đựng căn bệnh này nhưng cơ quan lại hầu như không biết, vì tôi cứ gồng lên, vẫn làm đủ thứ việc mà không kêu ca gì cả. Chỉ vợ chồng tôi tự đưa nhau đi chữa mà không khỏi. Lúc nào chồng tôi được ở nhà, tôi lại nhờ anh đấm thật mạnh lên đỉnh đầu. Tôi còn đưa cho anh một cái khóa đồng rất to, và bảo “anh cứ nện thật mạnh như nện kẻ thù ấy, em ko việc gì đâu”…”giá như chúng mình ko yêu nhau nhỉ, vợ chồng cứ cãi lộn đánh nhau, anh cứ túm tóc em mà giật có khi em lại …khỏi đau đầu,…” Anh thương tôi lắm, chỉ day trên huyệt bách hội, day bao năm trời đến nỗi bây giờ đỉnh đầu tôi còn lõm xuống…Đến năm 40 tuổi như nói ở trên, tôi bị thêm nạn chóng mặt nặng thế thì ko dấu nổi nữa rồi. Cũng may vì đơn vị cũ giải thể, tôi được chuyển về đơn vị mới công việc rất nhàn hạ nên đồng nghiệp cũng thông cảm và cứ cấp cứu tôi vậy thôi…

Một hôm, thủ trưởng cơ quan gọi tôi lên và bảo: “Chúng tôi định cử chị đi biệt phái vào Đà Nẵng một năm. Nếu chị thu xếp gia đình và đi được, từ mai chị sẽ làm việc với đơn vị mới, đang có chuyên gia đào tạo huấn luyện ở đó, chị tham dự luôn…và chị bàn giao công việc đang làm cho đơn vị cũ, chúng tôi sẽ làm quyết định điều động…”.
”Xin anh cho em ít ngày để suy nghĩ và thu xếp gia đình, bởi em có 3 con còn nhỏ, mẹ em thì già yếu, chồng lại ở đơn vị bộ đội xa nhà. Tuy nhiên, từ ngày mai em cũng sẽ dự lớp giảng của chuyên gia, cũng để xem mình có tiếp thu được nữa không…rồi em báo cáo lại các anh”. Tôi trả lời, không dám đả động gì bệnh tật của mình.
Ngày hôm sau, tôi sang nghe chuyên gia Tây giảng, đầu óc muốn vỡ tung ra từng mảng, phần vì kiến thức mới, phần vì tiếng Anh bập bùng…Mà làm việc thì tối ngày, đâu chỉ 8 giờ vàng ngọc…Tôi không biết rồi một lúc đẹp trời nào tôi lại giở cơn chóng mặt ra thì hết phép…


Đúng lúc đó, một cô bạn gái ở đơn vị đang công tác đưa tôi một quyển sách nhỏ. Cô bảo “Chị ơi, em cho chị mượn mà đọc này, chị xem thế nào…NIỆU LIỆU PHÁP chữa bách bệnh đấy. Chú em thấy em bệnh nặng quá (cô gái đang bị bệnh thận nặng, mấy lần suýt chết), ở TP HCM gửi ra cho em. Em đã đọc nhưng em chịu, ko áp dụng được. Còn chị, chị cứ đọc đi cho vui…”


Giờ nghỉ trưa, hôm nào tôi cũng quay về nơi cũ, ăn cơm cùng mấy chị em quen rồi, tôi giở sách ra và đọc chung cho mọi người nghe. Đọc đến đâu là tôi và mọi người cứ lăn ra mà cười, ai đời đem nước tiểu khai rình mà uống bao giờ, chả chữa bệnh thì đừng… 
Nhưng rồi, tối đến về nhà, tôi nghĩ thế nào lại đem ra đọc lại một mình. Lần này tôi chả thấy có gì buồn cười cả. Tôi lật đọc kỹ về chứng bệnh chóng mặt, đau đầu…Một ý nghĩ vụt đến…Hay là mình thử xem sao, biết đâu mình đỡ, có đỡ mới đi Đà Nẵng được chứ…Tôi nói với chồng tôi về chuyện này. Anh bảo “Em có muốn đi Đà Nẵng không? Nếu muốn, thì có lẽ phải liều thật. Ngày xưa, anh thấy má bảo phụ nữ khi sinh con cũng uống nước tiểu mà. Chắc ko sao đâu. Vợ chồng mình sẽ nhờ bà trông nom nhắc nhở các cháu. Anh sẽ xin đơn vị hôm nào ko có giờ dạy là về nhà với các con. Em đừng lo…” Được lời như cởi tấm lòng, tôi mừng lắm và thầm cảm ơn anh…Tôi muốn đi lắm chứ, để thử sức mình trong môi trường mới lạ, để có lương và phụ cấp cao hơn, để dùng được nhiều tiếng Anh hơn, để có dịp thoát khỏi nơi làm việc nhàn hạ nhưng buồn chán. Tôi phải đi, với điều kiện có sức khỏe…NLP là giải pháp duy nhất, một giải pháp liều nhưng cũng để khẳng định luôn tác dụng của nó, và trả lời chính xác, tôi có đi Đà Năng được không.  


Vậy là tôi quyết định vào cuộc. Tôi lẳng lặng đi làm bình thường và đem theo một cái bát … ô tô cùng bàn chải thuốc đánh răng! Bởi sách dạy rằng để chữa bệnh thì một tuần đầu phải uống hết số nước tiểu thải ra, sau đó mới chuyển sang “dưỡng sinh” tức là ngày uống một lần một ly vào buổi sang thôi. Uống hết nên phải có bát ô tô chứ còn gì nữa hì hì…Tất nhiên tôi phải  làm kín đáo và thầm lặng ko dám nói với ai, sợ bạn bè đồng nghiệp cười chết…Khi đi làm về đến nhà thì câu chuyện giản đơn hơn, chỉ dấu mẹ và các con thôi, còn chồng thì đã ủng hộ rồi. Anh, vốn tính khôi hài, còn chêu tôi nữa (mà cũng là thật): “Anh bảo này, em chịu khó chế biến cho dễ uống. Em bỏ vào chai để trong tủ lạnh, bảo đảm nó sẽ giống … bia, còn nữa em nấu lên bỏ tí mì chính và hành lá thành món canh được không? Anh tiếc là không được chia xẻ với em vì em phải sở hữu một mình toàn bộ cái nước thần ấy…” Tôi buồn cười quá mà cũng thấy khiếp khiếp…


Tôi đã liều mình như vậy, và sự thể diễn ra y như sách bảo. Hàng ngày, buổi sáng tôi bị đi cầu giống như tiêu chảy mà ko phải tiêu chảy, đó chỉ là cơ thể thải hết … độc ra thôi! Và chỉ sau đúng hai ngày, tôi bỗng biến thành một người khác hẳn, tôi ko có chóng mặt đau đầu gì hết, tôi cảm thấy mình khỏe mạnh kỳ lạ. Tôi học, làm việc với chuyên gia, với bạn bè thoải mái ngày có tới mười mấy tiếng…mà như…không. Cường độ lao động rất cao, rất căng thẳng, không có bồi bổ gì ngoài cái nước thần do mình tự sinh ra mà cứ phăm phăm, đúng là thuốc tiên thật. Tôi không cần suy nghĩ gì thêm, lên báo cáo ngay với lãnh đạo, tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ.


Bạn bè, đồng nghiệp ở nơi tôi vốn đang làm việc thì ko hiểu được sao bỗng dưng tôi lại làm việc thật nhiều mà ko chóng mặt lần nào…còn đau đầu thì chỉ tôi mới biết, tôi hoàn toàn khỏi chứng bệnh này sau 20 năm lăn lộn khổ sở chịu đựng.
Thế là tôi đi Đà Nẵng. Một năm biệt phái ở nơi này, tôi dã tăng 8 kg, đã thay da đổi thịt, có thể nói vậy không ngoa chút nào. Tôi chỉ còn áp dụng chế độ dưỡng sinh thôi, ngày một lần, tất nhiên là ko ai biết việc này, tôi vẫn dấu chứ ko dám kể ra như bây giờ cho bạn bè chia xẻ. Tôi đã làm việc say sưa miệt mài vất vả mà ko bao giờ thấy mỏi mệt. Tôi không chỉ làm việc ban ngày mà gần như suốt đêm nữa. Mấy cậu thanh niên trẻ hơn tôi hàng chục tuổi cứ lắc đầu “Tụi em không hiểu được vì sao chị lại có sức khỏe phi thường đến thế,,,”Tôi chỉ cười và bảo “tại Đà Nẵng hợp khí hậu đấy thôi, vào đây chị ăn cá nhiều nên khỏe, vả lại chị phải làm thật nhiều để chóng ra bắc, bốn bố con và mẹ già đang chờ chị kìa…”.


Thế đấy, tôi đã sống và làm việc bằng một con người khác hẳn. Tôi không giống tôi ngày xưa một tí nào nữa. Tôi có cố nghĩ rằng mình đang bị đau đầu thì cũng chả bao giờ thấy đau, có lo chóng mặt thì cả năm trời ở Đà Nẵng không có lấy một lần chóng mặt…
Xong việc, tôi trở lại Hà Nội. Mọi người không ai nhận ra tôi cả, kể cả …chồng hì hì…Tôi mời một người bạn biệt phái cùng tôi vào Đà Nẵng đến nhà ăn cơm với vợ chồng tôi. Bạn quê ở Bình Định, chồng tôi thì Nha Trang (thực gốc họ nội ở Quảng Nam). Bạn hơn tôi một tuổi nhưng tôi ra trường trước, nên cứ gọi tôi là chị. Trong lúc hai anh em chén chú chén anh, bạn nói với chồng tôi “Anh…ạ, nói thực với anh, em nể anh, không thì em…đã …yêu chị T. rồi!” . Tôi ngớ người (chứ ko lạ, vì tôi biết bạn rất quí tôi mà luôn kìm nén tình cảm của mình, bởi bạn có vợ rồi mà tôi thì có chồng-HMQ đấy thôi…). Còn chồng tôi thì cười rất vui vẻ:” Không sao đâu cậu. Cậu không phải là người đầu tiên nói với mình điều này…Thôi uống đi nào…”. Tôi phát ngượng lên, vì biết chắc chắn rằng chồng tôi chêu bạn, chứ có ai nói thế bao giờ đâu...Nhưng biết tính anh hay đùa và khôi hài, tôi  cũng cười ào vui vẻ. 


Tôi đã trở về bên anh, bên các con, bên mẹ…Tôi sống rất hạnh phúc hai năm 1990, 1991 với sức khỏe, và một chút sắc đẹp đổi thay bên người chồng yêu quí. Tôi không biết được ngay sau đó , năm 1992 chồng tôi đã vĩnh biệt tôi mãi mãi. Nghĩ lại, đành giải thích là ông trời cho tôi một sức khỏe mới để có thể một mình nuôi 3 đứa con tới khi trưởng thành…
Hai mươi năm nay, có dăm ba lần tôi trở lại Đà Nẵng, khi còn đang làm việc. Từ khi nghỉ hưu, chưa có lúc nào quay lại. Lẽ ra năm 2009 này, sau đúng 20 năm tôi phải có một chuyến đi Đà Nẵng  mới phải, mà tôi chưa thực hiện được vì trở ngại sức khỏe. Hy vọng sang năm 2010 vậy. Bây giờ vào Đà Nẵng, tôi không chỉ gặp lại bạn bè cũ, mà còn được gặp các bạn trên mạng, thích lắm đấy, nên tôi phải cố giữ sức khỏe thôi.
Ngày cuối năm, vắn tắt kể lại một sự cố cũng lại buồn cười xảy ra trong đời mình, tôi không có ý định rủ các bạn dùng NLP đâu. Đừng sợ, hãy đọc chuyện của tôi cho vui thôi. Tôi phải viết vội trong vài ngày tất niên đây, kẻo sang năm mới, không còn ý nghĩa của 20 năm nữa.
Chúc cả nhà NSBL mạnh khỏe, đón một năm mới an lành, may mắn và hạnh phúc nhé.  
       

Post a Comment

Contact me
item